[Truyện ngắn] Chia tay thì thôi, có gì đâu mà buồn?
1.
Cách đây một vài năm, khi mà Hạ Lan còn trẻ trẻ, còn “chưa biết yêu là gì” và coi mọi thứ trên đời là phù du không ra cái kí lô nào hết (dĩ nhiên là trừ chuyện tiền nong và ba má của cổ ra), hầu như cổ (cô ấy) không thấy buồn tình – nghĩa là buồn về chuyện tình cảm nam nữ trai gái ngang trái éo le bao giờ.
Tại sao vậy hả?
Hồi đó Hạ Lan nghĩ đơn giản lắm. Yêu được thì yêu, không yêu nữa thì thôi chứ có gì đâu mà suốt ngày sầu bi thảm não hận đời hận người chui vô xó ngồi như “con tró”, thỉnh thoảng lại còn khóc tu tu như “tró tru”, gặp ai cũng kể xấu cái đứa tội đồ đã gây nên nông nỗi này. Mà không hiểu là người ta nghe hoài, người ta cũng cảm thấy mệt mỏi và suy sụp theo vậy (Người ta ở đây là bạn bè, anh chị em, ba má và thậm chí là mấy người lạ trên Phết-Búc đó).
Chưa hết, đến thời đại công nghiệp hóa hiện đại hóa thì lại lũ lượt kéo nhau nào là status đau thương “cần một vòng tay ấm nồng đêm nay”, nào là ảnh selfie nước mắt nước ghèn giọt ngắn giọt dài “úp” lên Phết-Búc nữa chứ, đi đâu cũng không thoát, thiệt là khủng bố khủng bố khủng bố tinh thần của Hạ Lan quá mà.
Có đứa lại còn hết nhảy lầu đến dao lam rạch tay lại uống thuốc rầy tự tử hai ba lần không thành, xong đâm đầu vô xe lửa, mà ngang trái cái là, Hạ Lan tự hỏi, sao nhỏ đó CHỈ BỊ xe lửa cán cụt hai chân chớ không chết. Từ đó phải ngồi xe lăn rồi thôi không còn ý muốn tự tử nữa, tự nhiên đổi tính, muốn sống tốt hơn và làm gì đó có ích cho xã hội.
Chuyện này là có thiệt, là chuyện một con nhỏ X ở trong xóm của Hạ Lan. Bà con trong xóm mệt mỏi lắm, suốt ngày cứ phải rần rần nhiều chuyện về nó miết, chuyện con X tự tử vì tình không thành, ngày nào con X cũng vác dao phay ra chợ dọa tự cắt cổ mình khiến mấy chị em tiểu thương sợ hú hồn vì mới dọn ra chưa bán mở hàng mà đã gặp “bả” la làng giãy đành đạch trước quầy của mình. Lỡ có gì chắc bị ám dẫn đến bán ế mà chết thiệt quá.
Oan nghiệt cái là lần nào muốn quyên sinh, con X cũng viết tâm thư để lại kèm theo vài dấu tay máu ịn vô tờ giấy nhàu nhĩ (giống như điểm chỉ vô giấy tờ bán nhà bán xe vậy), xong dán tờ giấy giữa nhà – chỗ nào mà dễ thấy dễ phát hiện nhất – ngụ ý để thông báo là “Thưa ba má, con khổ quá. Đời con như chiếc lá lìa cành, như con cá lìa chậu, sống không còn ý nghĩa nên con phải đi chết đây. Ba má đừng cản con. Sau khi con chết ba má nhớ nói với anh Y là con yêu ảnh nhiều lắm, hi vọng là đêm nào ngủ với vợ, ảnh cũng sẽ nhớ tới con, con vẫn luôn chờ ảnh, dù có làm ma thì con cũng sẽ ghé thăm ảnh thường xuyên nên ảnh đừng buồn….” vân vân và mây mây.
Ban đầu láng giềng còn thương cảm, lo lắng, sợ hãi và khóc theo con X. Nhưng riết rồi cứ dăm bữa nữa tháng, nó cứ trở chứng như người bị bệnh động kinh một cách có chủ đích, người ta đâm ra lãnh cảm với nó luôn.
Thậm chí, mỗi lần nó tự tử, bà con chỉ biết lắc đầu thở dài “Nữa hả?”.
Nói chung là cái sự “nữa hả?” của con X lần nào cũng làm rùm beng mà kết quả không như ý muốn (của nó), đến cái lần đâm đầu vô xe lửa đang chạy bon bon trên đường ray, khi “xém toại nguyện” rồi thì con X đâm ra sợ chết, không muốn cài đặt bản thân vào chế độ tự hủy nữa.
Đó. Trở lại với chuyện của Hạ Lan. Bởi vì cổ phải chứng kiến nhiều cảnh mà nói thiệt, cổ thấy yêu gì mà khùng điên ba trợn chớ có éo le cảm động đâu. Ba má sinh mình ra, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ăn mấy triệu kí gạo với mấy trăm ngàn đô la tiền của cho đi học (viết áng chừng thôi chứ tùy mỗi nhà nuôi con mỗi khác ha), mình chưa làm gì để báo đáp công ơn sinh thành tự nhiên lên kế hoạch khai tử bản thân. Thiệt là ngu quá mà! Nên Hạ Lan quyết tâm là có lỡ yêu thì cũng không bao giờ chịu đau khổ vì yêu, không khóc vì buồn đau trong tình yêu. Bởi vì như vậy là có tội với ba má.
“Iu được thì iu, hơm iu được nữa thì hoy, chớ có gì đâu mà sầu, chớt lên chớt xuống, thấy mệt hem.” Hạ Lan hay nói vậy lắm.
Tại vậy mà nhiều khi, cổ hay tỉ tê với đám bạn thân về lý tưởng chân chánh đó. Mà tụi nó, dù thân lắm lắm lắm luôn, cũng mặc tình ra sức ném đá Hạ Lan quá chừng. Kêu Hạ Lan phải tránh xa tụi nó ra, không được làm vẩn đục tâm hồn ngây thơ “chong xáng” và tình yêu lãng mạn của tụi nó. Thiệt đúng là bạn thân, mà thân ai nấy lo, đứa nào cũng cặp cặp đôi đôi mặn nồng quá nên không thèm đếm xỉa gì đến cổ.
Tụi nó còn nói khi nào yêu rồi thì mày sẽ hiểu.
Nghe giống như một lời nguyền.
Ghê ghê.
Mà Hạ Lan không sợ.
Mà đó là cái chuyện “hồi đó” xưa rích xưa rác rồi.
2.
Thế rồi bẵng đi một thời gian cũng không biết là bao lâu, Hạ Lan dần dần cũng bị ông thần Cupid mặt già chát thích quấn tã (trong trí tưởng tượng của cổ) bắn tên một phát vào mông, à không, vào tim từ lúc nào cũng không biết (lại không biết). Mặc dù Cupid dùng vũ khí hạng lông nhẹ hều nhưng mức độ sát thương quá cao. Cú tấn công khiến Hạ Lan choáng váng và rơi tõm vào mối quan hệ yêu đương với một chàng trai. Ờ, là một chàng trai, thiệt là may. Tại vì thi thoảng Hạ Lan không xác định được giới tính của mình. Bạn bè sợ cổ là les, làm vẩn đục thế giới thứ ba của người ta.
Cổ chỉ mới nghĩ có nhiêu đó thôi là cũng đủ thấy mình hạnh phúc lâng lâng rồi. “Mình mà biết yêu sung sướng như vầy thì mình yêu từ lâu rồi”. Khi yêu, Hạ Lan luôn nghĩ như vậy đó.
Sung sướng không được bao lâu. Chắc cỡ đâu chừng ba, bốn năm gì đó.
Hai đứa đang yêu nhau hết mình, tự nhiên chia tay bất thình lình.
Không nói với nhau câu nào, cũng không nhắn tin chát chít qua lại gì trên mạng cả tháng trời. Cả hai đứa đều ương bướng như nhau hết.
Hạ Lan thấy “lời nguyền” mà tụi bạn nói với cổ là bắt đầu ứng nghiệm. Cái lũ miệng ăn mắm ăn muối, phát ngôn lung tung mà…trúng tùm lum tà la.
Giờ thì Hạ Lan đang thấy buồn lắm.
Buồn vì tình yêu mới “chết con người ta” chớ. Thế có tức không? Thế có bách nhục không? Bèn viết nhật ký, đậm mùi sến súa và chảy nước: Nhật Ký Chia Tay.
Trang thứ nhất
“Ngày buồn tháng nhớ năm thương…
Nhật Ký thân mến,
Hôm nay mình rất buồn. Hình như mình và anh chia tay rồi. Tại sao vậy nhỉ? Mình cũng không biết viết gì hơn là mình đang rất buồn. Chỉ vậy thôi à….Buồn quá viết không nổi.
PS: mình đang viết những dòng này trong nước mắt (không hiểu tại sao), và đang ăn bắp rang. Mình buồn nhưng mình vẫn đẹp lồng lộng, dù có hơi béo một tí, tại tự nhiên dạo này thích ăn vặt nhiều hơn.”
Thế là trang nhật ký chia tay đầu tiên của Hạ Lan ra đời, trong mùi bơ thơm lừng của bắp rang. Là bắp rang mặn. Mặn lắm, ăn không có ngon lành gì hết trơn.
Trang thứ hai
“Ngày bực bội…
Nhật Ký thân mến,
Tụi mình không nói chuyện với nhau cũng đã một tuần rồi, sao ảnh không nhắn tin cho mình? Sao ảnh không thèm gửi mes Phết-Búc? Sao ảnh không gọi điện cho mình? Đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn quá, phải để phụ nữ lên tiếng trước hay sao? Muốn chia tay thiệt hả? Lần này là chia tay thiệt luôn, không có vấn vương thương nhớ thứ tha gì nữa hết….Mấy thứ đồ mà ảnh mua hả, trả lại hết luôn, cóc thèm nữa. Cho dù “anh không đòi quà” thì mình cũng trả, khỏi mắc công nhìn đâu cũng thấy mặt mốc của cái tên đó, khỏi mang tiếng lợi dụng, khỏi bứt rứt gì nữa hết á…Hức….”
Viết đến đây thì cổ không viết nữa, bèn đi kiếm thùng giấy và bắt đầu lục lọi hết mọi thứ quà được tặng mà cổ có thể nhớ ra được. Cũng nhiều lắm. Chắc một cái thùng không đủ đâu, phải cỡ thùng tivi thì mới vừa…..Xong Hạ Lan ngồi nghĩ coi làm sao để mà trả. Nghĩ tới nghĩ lui, hết cả ngày thứ bảy nằm dài ở nhà mà cũng không xong. Tự nhiên nhắm mắt ngủ quên tự lúc nào, xung quanh đồ đạc thì bày bừa vương vãi khắp phòng.
Trong mơ, Hạ Lan lại thấy mình lại ăn bắp rang mặn nữa, nhưng mà không có mùi thơm. Mặn lắm. Cổ không muốn ăn mà sao nó cứ chạy vào miệng, bắp tan thành nước, nước cũng mặn chát. Cổ ghét bắp rang luôn rồi, cả trong mơ mà nó cũng mặn.
Trang thứ ba
“Ngày trống rỗng….
Nhật Ký thân mến,
Dạo này mình suy nghĩ rất nhiều về chuyện chia tay, mình cũng không muốn nghĩ đến nó nhiều nữa nhưng mà cứ ngồi một mình là lại nhớ đến. Mình nghiệm ra một điều, thật ra hai người yêu nhau quen nhau lâu đến đâu thì chia tay cũng không phải là điều quá khó. Thay đổi thói quen mới khó.
Mình lúc nào cũng nghĩ, yêu một người giống như một thói quen vậy. Quen có người chăm sóc, quen có người đi ăn cùng mỗi cuối tuần, quen có ai đó tặng quà cho những ngày sinh nhật hay lễ kỉ niệm, quen nói chuyện trên trời dưới biển, quen có người để ôm, để hôn….Nói chung là quen với sự tồn tại của một-người-không-phải thân-thích-bà-con-họ-hàng-gì-hết-mà-không-có-thì-không-được từ ngày này sang ngày khác.
Chia tay một người như thể phải từ bỏ một thói quen đã ăn sâu trong máu, thấm trong từng tế bào cố chấp. Nếu mà yêu người khác thì lại phải tập làm quen từ đầu….Nhiều cái mệt mỏi quá…Nếu con người ta cứ phải thay đổi, làm lại, thay đổi, rồi lại làm lại hoài hoài như vậy….mệt lắm.
Mình hôm nay mệt lắm, chán nữa. Mình chẳng muốn làm gì cả. Cảm giác như cục nước đá làm từ muối bị quăng ra ngoài đường nhựa Sài Gòn giữa trưa nắng vậy. Tan cho biến mất luôn đi, bốc hơi tất cả đi cho rồi, đến khi khô ran hết nước rồi chắc đọng lại một đống muối quá.
Mình bắt đầu thôi nhớ ảnh rồi.
Nhưng mà giờ này ảnh đang làm gì? Có nhớ mình không? Có buồn không? Hay là ảnh đã có người khác nên mới có thể lơ mình lâu đến như vậy?
Chắc lần này chia tay thiệt rồi, không giống mấy lần trước nữa, mà mình cũng mệt với chuyện lúc nào cũng là người cầu hòa trước rồi. Có vẻ như mình đang phải đuổi theo ảnh quá lâu rồi, chắc ảnh muốn chạy trốn khỏi mình…..”
Cuốn nhật ký đó Hạ Lan viết được chừng ba trang rồi thôi, không viết nữa. Cổ sợ bị cao huyết áp vì nhiễm độc muối và mất nước. Lần nào đụng đến nó cũng nạp vô người một lượng muối khổng lồ. Tuy chia tay có thể làm con người ta buồn và suy sụp, nhưng dẫn đến chết vì chuyện lãng nhách là không đáng. Hạ Lan nhất quyết không để tận diệt bản thân mình vì lý do như vậy được.
3.
Cũng đã được vài tháng, Hạ Lan và người ấy cũng chẳng nói chẳng rằng gì với nhau, như chưa hề có cuộc chia tay nào xảy ra, mọi thứ cứ dần đi vào im lặng và lãng quên. Mất hút. Người ta nói im lặng là vàng. Ngày trước, cổ nghĩ, đã chia tay thì ít nhất cũng phải nói chuyện cho ra ngô ra khoai rồi đường ai nấy đi, cổ không thích cứ im lặng rồi biến mất khỏi đời nhau như những cặp đôi khác. Nhưng giờ, chao đảo trong cuộc chia ly mấy tháng trời, cổ đã suy nghĩ lại. Có những điều, bao giờ im lặng cũng là thứ an dược tốt nhất.
Đám bạn của Hạ Lan, đứa nào đứa nấy lại được dịp thuyết giảng “tại sao chúng mày chia tay mà không nói gì?”, “ cứ thế mà chia tay à? Không cố gắng không níu kéo sao?”, “yêu mà không thử nỗ lực thay đổi thì sau này hối hận nha koan, hối hận vì đã không cố gắng…” vân vân và mây mây.
Hạ Lan thấy thương và quý tụi nó vô cùng. Tụi nó cứ gào thét, chỉ trích, chê bai, xoa dịu…đủ thứ hết. Nhưng dù làm gì thì tụi nó cũng đã bỏ ra rất nhiều thời gian để ngồi lắng nghe Hạ Lan. Chỉ khi có chuyện, người ta mới cảm thấy được sự cần thiết phải có người bên cạnh an ủi, vỗ về mà đó không phải là người yêu, bạn trai, bạn gái, người tình, vợ, chồng….Ngoài tình yêu trai gái, con người còn rất nhiều thứ tình cảm đáng giá khác mà.
Hạ Lan là vậy đó, cô gái có tính cách mơ hồ, có chút đa sầu đa cảm, mong muốn có được tình yêu trong sáng như cỏ cây, một hạnh phúc bình bị và một cuộc sống giản đơn. Cổ từng nghĩ hạnh phúc lớn nhất của một đời người cũng đơn giản như chuyện mèo được ăn cá, chó được ăn thịt, anh hùng sinh ra là trừ gian diệt bạo. Rốt cuộc thì cũng chỉ ước mong được gặp nhau, yêu nhau đã là một điều hạnh phúc rồi. Yêu được thì yêu, hết yêu rồi thì thôi, chẳng có việc gì phải bứt rứt, dằn vặt lẫn nhau. Những gì thuộc về mình mãi mãi cũng là của mình, những thứ không thuộc về mình thì dù có níu kéo hay cố gắng giành giật đến mấy cũng mãi mãi không phải là của mình. Người yêu của cổ đã muốn im lặng lâu như vậy, nghĩa là anh ta cũng chẳng thuộc về cổ. Hai đứa từ lúc quen nhau đến giờ, chia tay đâu phải mới lần đầu, cũng biết bao nhiêu phen “khóc lên khóc xuống rồi”.
Hạ Lan chỉ muốn mình được bình yên, ít ra thì cổ có thể vui tươi cười nói và sống bình thản sau một nỗi “buồn tình” lơn lớn vừa qua. Cổ không muốn giống nhỏ X trong xóm, có rất nhiều thứ xung quanh nhưng cứ tiếc nuối và muốn có thứ mà mình không sở hữu. Đến khi mất đi thứ mình đang có thì mới nhận ra là nó quan trọng, nói thiệt, trong trường hợp của con X, có thể coi là quá muộn.
4.
Cuốn Nhật Ký Chia Tay của Hạ Lan bị ngừng ở trang thứ ba một thời gian khá là dài, bởi lẽ nhật kí là phải viết mỗi ngày, mà để cả mấy tháng sau, Hạ Lan mới lại tiếp tục viết. Nhưng không phải viết về chuyện cổ cảm thấy buồn như thế nào nữa. Giờ thì nó chi chít kế hoạch và lịch đi bơi, tập gym, chế độ ăn uống khoa học, mục tiêu công việc trong năm….v.v…rất nhiều những thứ chẳng liên quan gì đến chuyện chia tay.
Và cũng như bao nhiêu con người bị lậm Phết-Búc, cổ chuyển nó lên mạng. Mục đích cao cả to lớn là cổ muốn cuộc đời sẽ có ít đi những con X, để cho bà con láng giềng khỏi mắc công nhiều chuyện hao tốn calori, theo như lời của một người trong xóm từng nói.
Chẳng biết vô tình hay hữu ý, thế gian này có nhiều người cũng bị “té ngã vào tình yêu” với ai đó, cũng chới với trong vũng nước muối như Hạ Lan, họ không bình luận hay “like” gì, chỉ lặng lẽ “share”. Chắc nhờ vậy mà người cần đọc cuốn nhật ký đó nhất trong suy nghĩ của Hạ Lan cũng đã đọc được.
Vào một ngày trời trong nắng đẹp, có số điện thoại quen thuộc gọi đến cho Hạ Lan. Tin nhắn trên Phết-Búc cũng đến từ một cái tên từng có trong sách bạn bè và từng là mối quan hệ của cổ. SMS điện thoại đến liên tiếp mấy cái. Cổ không bắt máy và cũng không trả lời.
Hạ Lan chỉ đọc một tin.
“Em khỏe không?”
Từ đó, Hạ Lan bắt đầu viết một cuốn nhật ký khác: “Nhật Ký Trả Thù Tình Yêu”.
Đùa thôi, chớ không có đâu. Đó lại là một câu chuyện khác rồi. Hihihi.
Tác giả: Ché Rì